Trải nghiệm của mỗi người là khác nhau nhưng qua cuộc tình vừa rồi tôi rút ra bài học: tình yêu nhờ game thật khó bền.
Tôi chơi game từ thuở mới biết đọc chữ. Bố mẹ thường đi làm cả ngày đến tối mới về nên ở nhà tôi thoải mái nghịch mọi thứ, đặc biệt con PC của bố dưới sự giám sát của bà nội. Lần đầu tiên biết đến internet tôi đã choáng ngợp vì những gì có trên đó. Internet mở ra một thế giới mới cho một thằng nhóc như tôi, khiến tôi cảm giác bớt quê mùa và biết nhiều thứ hay ho hơn.
Một trong những thứ tuyệt vời nhất Internet mang lại cho tôi chính là các trò chơi giải trí. Tôi chơi say sưa mỗi khi bố mẹ vắng nhà. Không có game nào tôi không biết, tôi vẫn luôn khoe mẽ với lũ bạn rằng mình chơi game giỏi nhất. Tôi thích mê cảm giác sau mỗi buổi chiều tan học, không cần đến lớp học thêm, tôi sẽ chạy ào về nhà để chơi game, say sưa đến khi nào mẹ gọi xuống ăn cơm thì thôi.
Vì cắm mặt vào máy tính quá nhiều nên mới lớp 2 tôi đã phải mang cặp kính cận dày cộp, to hơn cả mặt mình. Lúc đấy bọn bạn cứ thích trêu tôi trông xấu xí nhưng trong tâm tôi lại cười khẩy bọn nó, có một thế giới trên mạng siêu thú vị mà tao biết rõ hơn bọn mày nhiều.
Nói dông dài là để kể về lịch sử mê game của tôi. Anh hùng đã lỡ sa vào game hẳn cũng khó thoát. Tôi vẫn đam mê bộ môn này cho đến bây giờ, năm 2 đại học. Dĩ nhiên thể loại game tôi chơi cũng khác so với hồi bé. Hơn nữa, càng lớn càng có nhiều công việc nên thời gian cũng chẳng còn thoải mái như xưa. Có những tuần bận đến nỗi chỉ có thể chơi game trong 2 ngày.
Về bạn gái cũ của tôi, tôi quen được em ấy cũng nhờ đam mê này. Trong 1 lần họp hội nhóm fanclub FIFA, tôi gặp được em. Tôi ngay lập tức bị hút hồn bởi cô gái nhỏ bé, đeo cặp kính cận cũng dày không kém gì mình, nụ cười với 2 chiếc răng khểnh duyên dáng. Suốt buổi gặp đó tôi như gà mắc thóc chả nói được gì dù mình cũng dày dạn kinh nghiệm game thủ lắm. Tôi để ý em cũng chả nói gì nhiều, chỉ lắng nghe.
Tôi không dám hỏi xin liên lạc của em liền lúc đó mà phải nhờ bạn mình. Chúng tôi trò chuyện qua lại được hơn 1 tháng mới có buổi hẹn đầu tiên. Tình yêu chớm nở bao giờ cũng đẹp. Chúng tôi chủ yếu ăn chơi ở những hàng quán ven đường, đông đúc nhưng cũng khá lãng mạn.
Trong lúc quen em tôi cũng chia sẻ khá nhiều về đam mê game của mình. Điều tôi khá bất ngờ là em chẳng biết gì về game, hôm đó em tham gia buổi gặp mặt là tiện thể đi cùng cô bạn thân game thủ. Thế là tôi cũng chỉ bảo em một số trò chơi tôi yêu thích, tạo tài khoản rồi hướng dẫn chi tiết cho em.
Hai tháng đầu em cũng nhiệt tình hưởng ứng, tỏ ra đồng cảm và hứng thú với niềm đam mê to bự này của tôi. Nhưng đến tháng thứ 3, thứ 4, mối quan hệ của chúng tôi bắt đầu có vấn đề. Tôi cảm giác dù được hướng dẫn khá tận tình nhưng em chẳng tiến bộ mà còn tỏ thái độ khó chịu mỗi khi tôi nhắc đến game. Đinh điểm là em giận dỗi bỏ về trong một buổi gặp mặt với hội bạn game thủ vì chúng tôi chỉ nói về game, mặc dù tôi cũng có nói trước với em về điều này.
Chúng tôi đã có một cuộc nói chuyện cực kỳ căng thẳng sau đó. Mặc dù không nói rõ nhưng em khiến tôi cảm giác đam mê của mình là vô nghĩa, không giúp ích được cho đời. Điều này khiến tôi vô cùng đau lòng. Tôi từng rất mong ước có một người bạn gái yêu game như mình, từng mơ mộng sẽ quen nhau nhờ đam mê này nhưng bây giờ chỉ còn là thất vọng. Em không thể thông cảm cho sở thích của tôi.
Chúng tôi đã chia tay và tôi cũng không thể tập trung chơi game trong một thời gian dài. Tôi thử tìm kiếm những sở thích khác nhưng rồi vẫn cảm giác tâm hồn mình trống rỗng. Rất lâu sau đó, tôi mới vui vẻ trở lại và tiếp tục cày game như trước đây. Tôi nghĩ rằng quen nhau nhờ game không xấu, điều quan trọng là nên lựa chọn người có thể thông cảm với sở thích của mình, có thể khiến bạn tự hào khi được là chính mình.